Trang chủ Đời sốngNữ giớiTâm sự Bát cơm nguội – Lời tố cáo âm thầm và giọt nước mắt muộn màng của người mẹ già

Bát cơm nguội – Lời tố cáo âm thầm và giọt nước mắt muộn màng của người mẹ già

bởi Linh

Người mẹ già ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vắng tanh. Nắng chiều nhạt dần, mang theo cái oi ả của mùa hạ, khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Con trai bà, anh Tùng, lại đi vắng. Đã lâu rồi bà không được sum họp cùng gia đình trong bữa cơm tối.

Cuộc sống hiện đại đã khiến gia đình họ dần trở nên xa cách. Anh Tùng là đứa con mà bà đã dành cả đời để yêu thương và chăm sóc. Sau khi chồng qua đời, bà một mình tần tảo làm lụng để nuôi con khôn lớn. Giờ đây, anh Tùng đã trưởng thành, thành đạt, nhưng lại quá bận rộn với công việc và quá chiều chuộng vợ.

Con dâu của bà, cô Mai, ban đầu có vẻ rất hiếu thảo. Mỗi khi anh Tùng có mặt, cô luôn thể hiện sự quan tâm đến bà, nhưng khi anh đi vắng, cô lại lộ rõ bản chất thờ ơ, thậm chí còn gắt gỏng và hắt hủi bà.

Bà vẫn ngày ngày dậy sớm đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mong chờ con cháu về sum họp. Nhưng hầu hết các bữa tối, bà lại ăn một mình trong căn bếp im lìm vì con cháu về muộn. Những câu hỏi han của bà đều bị gạt đi bằng những lời qua loa.

Bát cơm nguội của mẹ già tố cáo lời hỏi han giả tạo của con dâu và giọt nước mắt muộn màng - Ảnh2.

Ảnh minh họa

Sự thay đổi bắt đầu khi bà đổ bệnh. Căn bệnh khiến bà suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần. Có những hôm, cô Mai chỉ mang lên cho bà một bát cơm nguội và vài cọng rau luộc. Bà nhìn bát cơm nguội lạnh mà nước mắt ứa ra.

Một chiều nọ, khi bà đang nằm trên giường, anh Tùng bất ngờ về nhà. Anh chứng kiến cảnh tượng bát cơm nguội lạnh trên ghế khiến anh không khỏi xúc động.

Anh Tùng bước đến bên giường, cầm lấy bát cơm nguội, giọng nghẹn lại: “Mẹ ơi… mẹ ăn thế này sao được?” Bà chỉ lắc đầu, không thể nói nên lời.

Tối đó, sau khi bà được ăn một bữa cơm tử tế do chính tay anh Tùng chuẩn bị, anh đã nói chuyện rất nghiêm túc với vợ. Bà nghe thấy anh Tùng nói: “Anh biết em có thể không yêu mẹ bằng anh, nhưng anh yêu em, và anh muốn em hiểu rằng mẹ là người quan trọng nhất đời anh.”

Sau cuộc nói chuyện đó, thái độ của cô Mai đã có sự thay đổi. Cô không còn gắt gỏng hay thờ ơ với bà nữa. Dù chưa hẳn là sự quan tâm chân thành, nhưng ít nhất cô đã biết hỏi han bà và mang đồ ăn nóng lên tận giường.

Bà tin rằng một ngày nào đó, cô Mai sẽ hiểu được tầm quan trọng của sự quan tâm và yêu thương trong gia đình, và tình thương ấy sẽ lại ấm áp như xưa.

Có thể bạn quan tâm