Trong một không gian ấm cúng của Thư viện sách nói, một đêm nhạc đặc biệt đã được tổ chức, mang đến những giai điệu đẹp và đầy hy vọng. Những người khiếm thị, đến từ nhiều miền quê khác nhau, đã tụ hội để cất tiếng ca, sẻ chia và kêu gọi mọi người đến để yêu thương nhiều hơn. Dù không thể nhìn thấy, họ vẫn đóng góp cho cộng đồng với thư viện sách nói, một hoạt động phi lợi nhuận dành cho người mù.


Đêm nhạc đặc biệt này có sự góp mặt của Đức Vinh, một nghệ sĩ chỉnh âm thanh thực thụ. Anh đã điêu luyện và đầy cảm xúc với bàn tay của mình, không chỉ vậy, anh còn đảm nhiệm hát bè cho một số ca khúc. Khán phòng chật kín chỗ, với nhiều người đến thưởng thức những giai điệu của anh cùng những người bạn. Thư viện sách nói Hướng dương dành cho người mù là nơi những người khiếm thị tụ hội, với vai trò mix nhạc cho những cuốn sách nói. Anh Vinh cũng là tình nguyện viên tận tâm của thư viện này. Với anh, âm nhạc là một phần quan trọng trong cuộc sống, và chúng tôi đã tập luyện khá vất vả cho chương trình đầu tiên này.

Đêm nhạc không chỉ là nơi những tâm hồn người khiếm thị cất tiếng ca, mà còn trở thành một điểm hẹn của sự đồng điệu. Vợ chồng nhà thiết kế Kim Hạnh và kiến trúc sư Quốc Khánh đã đến đây không chỉ để thưởng thức mà còn hỗ trợ dàn dựng tiết mục đồng ca. Họ xúc động rơi nước mắt khi chứng kiến các bạn trẻ khiếm thị vẫn rất lạc quan và hát rất hay.
Thư viện sách nói phi lợi nhuận dành cho người mù được chị Hướng Dương thành lập từ năm 1998. 20 năm sau, chị đột ngột ra đi vì tai nạn, nhưng Thư viện vẫn bền bỉ duy trì hoạt động. Anh Trần Anh Khôi, Giám đốc Thư viện, cho biết đêm nhạc này được tổ chức với mong muốn xã hội có cái nhìn thấu cảm với những người khiếm thị.

Chương trình còn vinh dự có sự góp mặt của ca sĩ – nhạc sĩ Remi M.M Thùy Trâm, người mang đến hai ca khúc do chính mình sáng tác. Chị Eliza Green, đến từ London, đã chứng kiến đêm nhạc đặc biệt này và không giấu được niềm xúc động. Cô cảm thấy bất ngờ và bị lôi cuốn khi xem các ca sĩ biểu diễn, và thật đẹp khi chứng kiến họ – những người dù có thể gặp những bất lợi nhất định – lại đang mang đến một điều kỳ diệu cho mọi người bằng giọng hát và tiếng nhạc cụ của mình.


Dù không thể cảm nhận màu sắc bằng đôi mắt, nhưng những người khiếm thị lại cảm nhận thế giới bằng bằng âm thanh, những xúc chạm tinh tế, và bằng cả những rung động sâu thẳm của tâm hồn. Khi ta nhắm mắt lại, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp, giữa những chương trình âm nhạc “top hit”, giai điệu dịu dàng ấy đọng lại. Còn với họ, đó không chỉ là âm thanh, mà là cầu vồng rực rỡ của riêng mình.

